8.21.2016

MTTSCTQVH: Chương 41

Chương 41: Lại gặp cướp?

cuop

“Chúng ta có lẽ sẽ tìm được vũ khí thích hợp, nếu không được thì tìm vài thứ thay thế trước cũng được.” Phương Hách an ủi nói, quay tay lại lách qua một chiếc xe buýt ngã trên đường, bên trong có mấy cánh tay tang thi vươn ra khỏi cửa sổ cào cấu, giãy dụa muốn bò ra ngoài. Cảnh tượng này nhìn ghê đến nổi cả da gà, nhưng bởi vì chúng nó cứ chen lấn không nhường nhau, cho nên nhất thời chẳng con nào ra được.
Đang nói chuyện, mấy chiếc xe từ đường đối diện băng ra, trong đó có một chiếc đuôi xe đang bốc khói đen, thân xe đảo qua lắc lại, một tiếng phanh xe rít lên, chiếc xe kia “Rầm” một tiếng tông vào chiếc đang đi bên cạnh, hai chiếc xe bị ép ngừng lại. Nhưng chiếc bên cạnh chẳng có ý định ngừng lại, đặc biệt là chiếc xe phía sau ngược lại còn tăng tốc rồ ga muốn vượt mặt hai chiếc trước.
Người trong xe bị đụng chửi ầm lên, lại vội vội vàng vàng khởi động xe, thật vất vả mới khởi động xong, vội rồ ga vọt qua chiếc gây chuyện kia, liều mạng lái thẳng phía trước chạy.
Hạ Tử Trọng chẳng có tâm tư nào để chen vào chuyện người khác, Phương Hách bên cạnh tăng tốc vòng qua chiếc đang bốc khói kia chay theo hướng Nam, nhìn thấy không xa phía trước rải rác một chuỗi dài tang thi lắc lư đến đây. Vài con dẫn đầu kia tốc độ không còn chậm nữa!
“Tử trọng……” Nếu cứ đi thẳng thế này, đám đó khẳng định sẽ thay đổi mục tiêu, quấn lấy hai người họ, tuy rằng có thể cắt đuôi chúng nó, nhưng cũng sẽ bị quấn một đoạn đường a.
Tuy bọn họ có thể đối phó đám tang thi này, nhưng cũng không đại biểu bọn họ tình nguyện ở trên đường làm lỡ thời gian. Hơn nữa, bọn họ chỉ có hai chiếc xe để thay đổi, nếu trên đường tông quá nhiều tang thi, làm hư xe cũng không phải tốt gì.
Hạ Tử Trọng nhổm người dậy cùng Phương Hách đổi vị trí, tiếp nhận tay lái, sau đó xoay tay tấp vào một bên, trực tiếp lái xuống đồng ruộng ven đường. Hôm nay, phần lớn hoa màu đều chết héo, hơn nữa khu vực xung quanh cũng không có bất kỳ loại thực vật kỳ quái nào, nếu không Hạ Tử Trọng thà rằng tông tang thi, cũng không nguyện ý gặp mấy thứ kỳ quái đó nếu xông vào ruộng thế này.
Đám tang thi đó nghe tiếng động đổi hướng, muốn đuổi theo xe Hạ Tử Trọng, đúng lúc này, trong chiếc xe bốc khói kia truyền ra một tiếng hét chói tay, tiềng ồn ào tranh chấp của nam nữ, hấp dẫn lực chú ý của chúng vể, chỉ có một vài con chạy vào ruộng, đuổi theo xe Hạ Tử Trọng ở phía xa.
Hai người lái xe bỏ rơi mấy con tang thi phía sau, chạy đến một con đường tương đối yên lặng, rồi rẽ đến mục tiêu đã định.
Vùng ngoại ô phía Đông Bắc của TP.F là khu công nghiệp, bởi vì vị trí TP.F khá gần TP.A lại cách biển tương đối gần, cho nên không ít các xí nghiệp trong và ngoài nước nổi tiếng đều chọn nơi này để xây dựng nhà máy.
Hai người chuẩn bị đến xưởng mì ăn liền, xưởng chế thuốc, đó đều là các xưởng đứng đầu nước về sản lượng, diện tích và cả quy mô nhà xưởng, thật  làm người hâm mộ.
Nằm yên tĩnh bên đường lớn, từ xa đã có thể thấy được cổng lớn. Nơi này chính là khu công nghiệp chuyên gia công sản xuất để cung cấp sản phẩm cho cả khu TP.F và nhiều vùng lân cận.
Hai người lái xe chạy thẳng vào cổng đang mở kia, không bao lâu liền đến trước cửa xưởng mì ăn liền. Bởi vì nhân công đều là người TP.F, mà nơi này lại có sẵn nhiều tuyến xe buýt từ nội thành tới đây, cho nên khu vực xung quanh cũng không có ký túc xá cho công nhân, bởi vậy số lượng tang thi nơi này rất ít.
Hai người lái xe vào cửa, chỉ thấy phòng trực có con hai tang thi mặc quần áo bảo vệ, cửa khép hờ, không biết bên trong có tình huống khác hay không.
Vòng qua tòa nhà văn phòng, hai người chạy thẳng đến kho hàng, lúc đi ngang qua xưởng gia công, hai người nhìn thấy nơi đó có đỗ mấy chiếc xe, không khỏi liếc nhau.
“Đã có người đến?”
Hạ Tử Trọng chú ý biển số xe kia, đều thuộc TP.F, “Ừ.” Người biết xưởng này không ít người, cho nên mạt thế đến, có người đến đây cũng bình thường. Đặc biệt mạt thế đến nay cũng khá lâu rồi, người phản ứng kịp đã bắt đầu ra ngoài hành động.
Một vài của kho còn khép hờ, mấy thùng mì ăn liền bên trong nằm tán loạn, lung tung khắp nơi. Xem ra nơi này cũng bị người ghé thăm rồi, chỉ là số lượng quá nhiều mới không bị lấy sạch sẽ.
Hai người đã có thể cách không thu vật tư, khoảng cách từ xe đến đó cũng không xa, chỉ cần thả chậm tốc độ lại, lượn vài vòng là xong hết. Cách không thu vật tốn rất nhiều tinh thần lực, nhưng hai người có thể luân phiên nhau, người nghỉ ngơi thì uống nước giếng bổ sung tinh thần lực.
Trực tiếp lái xe vào kho số 3, đem từng tầng từng tầng thùng mì chưa ai đụng đến thu vào hết. Nơi này là hàng quốc nội sản xuất, cạnh tranh với sản phẩm nước ngoài ở khắp nơi, cho nên lượng hàng tồn kho dự trữ rất phong phú. Hai người chỉ dạo một vòng trong kho số 3 này, mà đã ba bốn lần tiêu hao tinh thần lực.
“Đi thôi.” Khi nhìn từng chồng thùng mì ăn liền cao ngất nằm trong không gian, thì kho số 3 cũng bị họ thu hơn một nửa, nhưng bởi vì kho này rất ngay ngắn chỉnh tề, tuy rằng thiếu một nửa cũng không khiến người chú ý — giống như trước giờ nó chỉ có nhiêu đó thôi.
Lúc đi ra, Hạ Tử Trọng còn thuận tay tại lấy mấy thùng ra ghế sau xe để giả vờ giả vịt.
Khi lái xe ra ngoài, thì thấy mấy chiếc xe đậu ngay xưởng đang chạy lại đây, đỗ lại chỗ giao lộ, xếp thành một hàng, chặn đường hai người lại.
Vài tên cầm ống tuýp, thần sắc hung ác đứng giữa đường, thấy hai người Hạ Tử Trọng trong xe lái đến, một đám vun vẫy ống tuýp cùng nhau đi đến giữa đường, sau đó phân tán ra xung quanh, không ai dám đứng chặn đầu xe — đâu phải ai cũng làm bằng xi măng cốt thép đâu, vạn nhất xe này tông thẳng đến thì sao? Phân tán hai bên, coi thử họ làm sao mà đụng được!
“Bọn mày! Xuống hết cho tao! Ai cho phéo tụi bây vào hả?! Đây là địa bàn của bọn tao, có biết hay không  hả?”
Hạ Tử Trọng nhướn mày, cười lạnh một tiếng, ‘Địa bàn của tao’? Nếu thật như mấy tên đó nói là địa bàn của họ, vậy cổng lớn ngoài kia sao lại để mở ra? Sao lại không ai canh cửa? Hai con tang thi trong phòng an ninh không ai giả quyết? Chắc là thấy bên anh chỉ có một chiếc xe, mới nảy ra ý định đánh cướp đây mà.
Mấy tên này cũng mới chạy đến đây hôm nay, vốn định thu đồ rồi đi, kết quả phát hiện nơi này so với nội thành bên kia an toàn hơn nhiều — chỗ thì lớn mà tang thi lại ít, còn có nhiều đồ ăn như vậy, dùng làm căn cứ rất được a. Không chờ mấy gã thảo luận xong, đã phát hiện hai người Hạ Tử Trọng chạy vào lấy đồ, mấy tên này đã đem nơi này xem như khu tư nhân của họ, tự nhiên không khoan nhượng kẻ không hỏi mà lấy rồi.
Gương mặt trắng nõn tuấn tú của Phương Hách rất bình tĩnh, trong lòng còn nói thầm:
Nếu biết gặp đám phiền toái nàyvừa rồi cậu đã dọn sạch hết luôn rồiKhông thèm giữ lại cho cái bọn này đâu!
Hạ Tử Trọng hạ kính cửa sổ xuống, khuỷu tay tỳ lên khung cửa sổ, hỏi:
“Địa bàn của các người?”
“Nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì! Nhanh xuống hết cho tao, lấy đồ người khác mà đi dễ vậy hả?!” Một tên thấy trên xe chỉ có hai người Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách, đều là người trẻ tuổi yếu đuối, lo lắng lúc đầu lập tức bay sạch, vun ống tuýp trong tay đi tới.
Hạ Tử Trọng đặt tay lên đống tăm trong xe…… Đúng vậy, là tăm, ai biểu nó nhiều quá làm chi, lại không có tác dụng gì? Đối phó với người thì lực sát thương cũng không tệ lắm đâu?
Thấy hai người Hạ Tử Trọng chả thèm động đậy, lại có hai tên theo đến, còn định cầm ống tuýp đập vào cửa xe của họ.
“A!!!!”
Một tiếng hét thảm rít lên, tên đứng phía trước nhanh chóng dùng tay trái ôm lấy tay phải, ống tuýp trong tay cũng rơi xuống đất, mặt kinh hoảng nhìn về người trong xe.
Hạ Tử Trọng rất tốt tính đối với gã cười cười:
“Có thể tránh ra được chưa?”
Vài tên chặn đường còn lại đều sửng sốt, không biết anh đã dùng phương pháp gì làm bị thương gã kia, nhưng chân đều nhanh nhẹn lui về sau mấy bước.
Thế giới hôm nay, đã không còn trật tự gì rồi. Bọn họ trước khi đến đây, cũng từng đánh cướp không ít người trong nội thành. Người thức thời, chỉ bị đoạt mất thức ăn, vật tư, còn không thức thời, đám này sẽ đánh gãy tay chân người ta rồi ném vào đàn tang thi. Bây giờ gặp hai người trẻ tuổi này rất tà môn, bọn họ nào dám trêu chọc?
“Phiền toái nhường đường chút nữa đi.” Hạ Tử Trọng chỉ chỉ mấy chiếc xe ở trước chặn giữa đường kia, nếu còn muốn ngăn cản, anh sẽ không khách sáo nữa đâu. Ở mạt thế, không muốn để người ức hiếp, phải thể hiện thích hợp thực lực của mình, để người khác kiêng kị không dám tới trêu chọc, bằng không, chỉ chờ bị làm thịt thôi.
Nhìn gã đồng bọn đang ôm tay chảy máy, bọn họ cũng không tính làm tới nữa, bèn leo lên xe, vội vàng lái xe tránh ra, nhìn chiếc SUV màu đen này nghênh ngang rời khỏi.
“Thế nào? Bị thương ở đâu vậy?”
Mấy tên đó vây quanh lại, nhìn cái lỗ nhỏ trên tay đồng bọn, nhất thời sững sờ — vậy mà thủng một lỗ xuyên qua luôn?? Thứ gì gây ra? Cũng không nghe thấy tiếng súng mà! Hơn nữa, đạn cũng đâu nhỏ thế này???
“Có thể…… là vật này gây ra đi?” Một tên cúi xuống, lượm một cây gì đó khá nhỏ, có dính máu, một đám nhìn nhìn, nghiên cứu cả nửa ngày, mới xác định thứ đó là tăm …… Tăm trúc?! Tăm? Tăm mà cũng có thể làm thủng tay người sao?!!
“Cao, cao thủ võ lâm?!” Khó trách chỉ có hai người mà dám ra ngoài tìm vật tư? Cao thủ a! Cao nhân a! Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ai tin trên đời này có cao thủ võ lâm nha?!
Cao thủ võ lâm Hạ Tử Trọng bây giờ đang chở theo lão bà nhà mình chạy ra cổng, bắt gặp một đoàn xe mới đến.
Nhìn thấy đoàn xe kia thế nhưng có cả một chiếc xe buýt…… Hai người có chút giật mình.
Đối phương giảm tốc độ, ngừng lại, hạ kính xe xuống, một người nhô đầu ra hỏi:
“Hai cậu mới từ bên trong ra sao?”
Hạ Tử Trọng cũng hạ kính xuống lần nữa, trả lời:
“Đúng vậy, bên trong có khá nhiều đồ, vài kho vẫn còn đầy.”
Người nọ nhẹ nhàng thở ra:
“Bên trong có nước uống không?”
“Cái này tôi không để ý đến.” Hạ Tử Trọng nhìn về phía sau xe đó một chút, thấy xe buýt đầy người, trong lòng cũng có chút chủ ý, chỉ chỉ cửa phía sau nói,“Bên trong có một nhóm người đến trước ……” Nói một nửa, đưa ra biểu tình do dự, làm đối phương hiểu chút tình huống bên trong.
Người nọ lại tỏ vẻ cảm ơn lần nữa:
“Cảm ơn hai cậu nha, chúng tôi chuẩn bị ở tạm trong này vài ngày, các cậu nếu có quay lại, chúng tôi rất hoan nghênh.” Bên cạnh hắn, người phía sau nghe tiếng bèn cúi đầu kiểm tra gì đó, bọn họ từ nội thành trốn ra tới đây, tự nhiên gặp rất nhiều trường hợp đánh cướp, chỗ tốt ai chả muốn, đối với loại chuyện này cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
Không nói thêm nữa, hai người Hạ Tử Trọng chào tạm biệt đoàn xe chạy ra ngoài, rẽ vào quốc lộ, đi đến mục tiêu tiếp theo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét