8.26.2016

MTTSCTQVH: Chương 47

Chương 47: Tro cốt

troCot

Hạ Tử Trọng kinh ngạc nhìn theo hướng Phương Hác chỉ, xuyên qua quyển sách cậu che mặt nhìn, quả nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc  — không phải Hứa Lỵ Lỵ thì còn ai vào đây?!
Ả ta như thế nào lại đến căn cứ A này? Trước kia ả cùng anh phải hơn hai tháng mới đến đây mà…
Lúc đầu Hạ Tử Trọng có chút sửng sốt nhưng lập tức định thần lại, đời trước tại sơ kỳ mạt thế bọn họ căn bản không dám ra ngoài mạo hiểm, đợi đến không thể cầm cự được mới ra ngoài thì tang thi khắp nơi đã tiến hóa đến mức khủng bố. Gần như mỗi bước đi đều rất gian nan, tốc độ vì thế mà rất chậm, lúc tránh né tang thi lãng phí nhiều thời gian, kéo dài gần hai tháng rưỡi mới đến được căn cứ A.
Hôm nay, bản thân anh trọng sinh dẫn đến hành động của Hứa Lỵ Lỵ cũng bị ảnh hưởng, hiện tại ả xuất hiện ở nơi này cũng không có gì kỳ quái .
Nghĩ thông suốt chuyện này, Hạ Tử Trọng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, thò tay vào ba lô lấy ra kính đen, khẩu trang, nón của ngày hôm qua theo thứ tự ngụy trang cho mình, lúc này mới ngồi dậy.
Phương Hách cũng vội vàng đội nón, đeo khẩu trang cùng kính đen, có chút do dự đánh giá Hạ Tử Trọng vài lần:
“Tử trọng… Chúng ta không cần đến chào hỏi em ấy hả?” Cậu không thích Hứa Lỵ Lỵ, lần trước nhìn thấy người này thật sự đã để lại ấn tượng rất xấu trong cậu. Nếu không phải sợ Hạ Tử Trọng có thể quan tâm đến tình cảm thân thích, lúc nãy Phương Hách dứt khoát làm bộ chưa thấy gì, chẳng thèm đề cập đến.
“Không cần để ý đến cô ta.” Tầm mắt đảo qua những người kia, Hạ Tử Trọng xác nhận không thấy ông dượng cùng bà dì ‘Tốt’ kia, đoán chừng bọn họ trên đường chạy trốn đã ‘May mắn’ được chiêu mộ vào hàng ngũ tang thi rồi.
Đời trước sau khi Hứa Lỵ Lỵ phát sốt cũng từng gọi điện về nhà ả, nhưng không ai nghe máy, đợi đến sáng hôm sau vẫn không thể liên lạc cùng người nhà. Hiện tại nhìn thấy tình trạng lẻ loi của Hứa Lỵ Lỵ hôm nay có thể suy đoán được rất có khả năng ông dượng cùng bà dì đó vào hôm bùng phát sốt cũng đã mắc phải, nhưng may mắn hơn số ít khác, không kích phát ra dị năng mà lại gia nhập hàng ngũ kia, nên chẳng cần chật vật như họ hiện giờ.
Về phần liên hệ với Hứa Lỵ Lỵ? Xin lỗi cho kẻ bất tài này, anh không chịu nổi tính tình của ả kia đâu. Nữ nhân này có cái tính cách, nhân phẩm gì, không ai biết rõ hơn anh. Nể mặt thân thích, anh mới không tìm ả gây phiền toái nhưng nếu ả tính toán lên đầu hai người bọn anh thì anh chẳng thèm nể mặt nữa, khi đó thì đừng trách.
Lấy nước khoáng ra súc miệng, đơn giản vệ sinh cá nhân xong, Hạ Tử Trọng mới cùng Phương Hách ăn sáng, vừa chờ đợi thời gian trôi qua, vừa nghe người xung quanh tán gẫu để thu chút tin tức.
Xung quanh hai người Hạ Tử Trọng đều là người định cư trong căn cứ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Mà người hôm nay ra ngoài tìm vật tư đa phần cũng không đi quá xa, chỉ dám ở vài khu dân cư quanh đây tìm kiếm này nọ. Mấy cửa hàng là  mục tiêu khiến nhiều người chú ý nhất, lúc mạt thế vừa đến, đây cũng là nơi người sống sót tranh nhau cướp đoạt, hôm nay mấy cửa hàng trong căn cứ chẳng thể tìm được thứ gì hữu dụng. Ngược lại mấy khu dân cư xung quanh lại có thể kiếm được vài ba cửa tiệm không tệ.
Như đội ngũ kế hai người đây, ngoài ý muốn tìm được một hộ dân đem nhà mình làm kho hàng dự bị cho siêu thị, nhà đó hình như mở một siêu thị cỡ trung, bình thường nhập hàng đều để trong một phòng lớn trong nhà. Mạt thế đến, siêu thị bên ngoài gần như bị cướp sạch sẽ nhưng vật tư trong nhà bọn họ thì vẫn còn y nguyên, chẳng tổn hại chút nào.
Nghe người khác tán gẫu mấy tin tức vụn vặt cũng có thể giải khuây, Hạ Tử Trọng đeo kính đen thường thường thấp giọng cùng Phương Hách thảo luận vài vấn đề, Hứa Lỵ Lỵ vài lần lơ đãng có nhìn về phía hai người họ, lại hoàn toàn không nhận ra — ả vốn cùng Hạ Tử Trọng chẳng có liên hệ thân thiết gì, anh em họ hai người một năm có thể gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay Hạ Tử Trọng còn cố ý che mặt, ả đương nhiên không nhận ra được.
Tạo hình của hai người Hạ Tử Trọng cũng không có gì dẫn ngươi chú ý, người ở khu chờ này cũng có không ít người đầu đội nón bảo hiểu che cả mặt*, hoặc mang mặt nạ phòng độc*, hai người họ chỉ đeo kính đen, tính ra đã quá bình thường rồi.
Còn khu cách ly có người bị thương, từ nửa đêm qua đến giờ thường thường vang lên vài tiếng súng. Ngay cả khu chờ của hai người Hạ Tử Trọng, hồi sáng này cũng phát hiện ba tên biến thành tang thi, bị lính bắn tỉa nhanh chóng giải quyết.
Đến khi thời gian chờ của hai người chấm dứt, cùng công tác viên giải quyết thủ tục hoàn tất, mới lái xe tiến vào khu an toàn trong căn cứ, Phương Hách nhìn lướt qua người cách đó không xa chuyển xác tang thi đi đốt, nhịn không được nói nhỏ với Hạ Tử Trọng:
“Tro cốt kia…”
Dù cậu không nói thẳng, Hạ Tử Trọng cũng đã hiểu ý, nhíu mày suy tư một chút:
“Trở về quan sát tình huống rồi nói sau.”
Trong căn cứ, số lượng tang thi có tinh hạch bị đốt rất nhiều, Hạ Tử Trọng không muốn cứ như vậy mà buông tay. Hôm nay vẫn là sơ kỳ mạt thế, ngay khi cao tầng trong căn cứ phát hiện ra tinh hạch này, cũng sẽ ý thức được mấy thứ này có giá trị không nhỏ, lúc đó nơi thiêu đốt tang thị sẽ trở thành bảo tàng. Nếu bây giờ không thừa dịp bảo tang còn chưa bị ai phát hiện mà hốt một mớ, lúc đó hối hận không kịp nha, càng nghĩ lại càng động tâm.
Chỉ là chuyện này không thể quá gấp, Hạ Tử Trọng còn cần phải suy xét làm thế nào để không bị người chú ý, hơn nữa cũng không thể để người hoài nghi về sau. Hiện tại điều anh cần làm nhất là — lái xe về nhà, tắm rửa, nghỉ ngơi.
——————–
“Pằng” một tiếng, người bên cạnh ngã ‘Phịch’ xuống đất. Đới Quân nhìn cái người ngày thường luôn diễu võ dương oai, lúc nào cũng làm dáng mình chỉ đứng thứ hai sau lão đại – Ngô thiếu, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm chưa từng có, sảng khoái đến từng lỗ chân lông, cái loại cảm giác này làm gã không tự chủ được nổi cả da gà, nó tựa như là thuốc phiện làm người ta nghiện ngập.
Đồng hành có tổng cộng 8 người, giống gã là ‘Đồ chơi’ chỉ có ba người, 2 kẻ kia vào lúc chạy trốn bị tang thi bắt lấy, không thể thoát được. Còn 5 thiếu gia có quyền có thế kia ngược lại thể lực không tệ, thân thủ cũng khá tốt, chỉ có 1 tên tương đối xui xẻo bị chướng ngại vật vướn chân làm vấp té không thể đuổi kịp đội ngũ thì còn lại bình yên vô sự mà trốn thoát.
Đám người bọn họ ngày đêm liều mạng chạy theo hướng căn cứ A. Dọc theo đường đi luôn bị người bên cạnh biến thành tang thi công kích, đến cuối cùng, thế nhưng chỉ có gã cùng 2 tên khác chạy trốn tới nơi này.
Nửa đêm, đăng ký xong, ba người đang đứng chờ, trong quá trình đó hai người kia lại đột nhiên biến dị! Mà hiện tại, cuối cùng cũng biến thành tang thi, bị người trực ban bắn chết!
Đới Quân gắt gao cắn môi dưới của gã, tay phải gắt gao ôm tay trái, tuy gã cũng bị thương, nhưng vết thương này là do trên đường chạy bị một thanh sắt cắt trúng. Chỉ cần gã cố gắng kiên trì hết 36 tiếng mà không có biến dị, liền có thể mang theo toàn bộ vật tư của đám người họ tiến vào căn cứ!
Nước, lương khô, còn có súng của người bên cạnh vừa mới chết kia, hôm nay đều thuộc về gã!
Đới Quân vươn tay ra, muốn lấy cây súng còn đạn mà gã đã thèm nhỏ dãi lâu nay, tay gã còn chưa chạm đến thi thể nằm đó, bỗng nhiên nghe được một tiếng súng vang, một phát súng đó gần như sượt qua mặt gã, bay về phía sau nổ vang! Tay gã run lên, ngừng ngay động tác. Vài công tác viên mặc đồ phòng hộ đi tới, lật khối thi thể kia qua, gã đang muốn mở miệng nói lấy đồ, liền nghe một người trong đó nhìn về người cuối cùng ở ‘Ô’ bên cạnh, nói với người kế bên:
“Ô số 3021 đã chết hết.”
“Ừ, bên trong đó hình như có không ít thứ tốt đâu?”
“Hình như vậy? Nhanh chóng lấy một ít đi, cẩn thận một chút, đừng để mấy thứ dơ bẩn kia dính lên tay, đồ bị tang thi chạm qua phải được khử trùng mới có thể dùng.”
“Vẫn là khu 3 của chúng ta thu hoạch tốt nhất, mấy tên như chày gỗ(1) này lúc nào cũng bị toàn diệt.” Tới nơi này đều là người bị tương, chỉ cần sơ sẩy để dính máu tang thi thôi cũng sẽ bị cuốn hút hết, bởi vậy thường xuyên xuất hiện tình huống toàn diệt. Sau khi bị toàn diệt, số vật tư này cao tầng sẽ không truy vấn, tự nhiên đều thuộc sở hữu của bọn họ.
(1)Ta nghĩ là khỏe mạnh to cao như trâu ý
Sắc mặt Đới Quân trắng bệch, cả người lui nhanh vào góc không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, hai mắt khẩn trương không ngừng nhìn quét mấy người chờ nơi đây, nhìn bọn họ dù trên người hay trên mặt đều mang theo máu tươi hoặc thấm ướt cả băng vải hoặc chảy xuống mặt đất, trong khoảnh khác gã đã đoán được ý tứ của công tác viên kia.
Chẳng lẽ dù không bị mấy con tang thi trực tiếp làm bị thương, mà chỉ cần dính một chút máu của nó cũng có thể bị lây nhiễm thành tang thi?!!!
Khu vực này, công tác viên chẳng ai nhắc nhở mấy người bị thương là ngàn vạn lần cẩn thận không cần dính máu tang thi…. Bởi vậy, khu vực này tỉ lệ tử vong, biến dị cao nhất căn cứ.
“Có thu hoạch tốt thì nguy hiểm cũng càng lớn… Bên kia cũng có người không trụ được rồi, chúng ta chuẩn bị qua đó thu xác thôi.” Vừa nói xong, “Pằng” , một tiếng súng nữa lại vang lên, một tên vì quá căng thẳng mà bắt đầu cả người run rẩy, co giật, lập tức bị bắn ngã trên mặt đất.
Mãi cho đến lúc chết, sắc mặt tên đó vẫn bình thường như bao người khác, chỉ tiếc, loại ngộ thương này, căn cứ vẫn cho phép xảy ra, dù sao người ta cũng không thế để ngươi biến thành tang thi công kích người khác mới giết được, người ta là muốn đề phòng trước, tất nhiên cũng sẽ có sai lầm, chỉ trách tên đó xui mà thôi, cư nhiên phát bệnh trong khu chờ!!  
Đới Quân gắt gao cắn chặt môi dưới, một tiếng cũng không dám hó hé, một cử động nhỏ lại càng không dám. Thời gian chờ của gã bị mấy người đi chung hại phải thiết lập lại, nhưng còn tốt hơn là biến thành tang thi rồi bị người ta bắn nát sọ.
Gã không muốn chết, cho dù lấy được mấy thứ này mà bị biết thành tang thi thì thà rằng nhịn đói mấy ngày còn hơn!  
Nghĩ như thế, gã cẩn thận dè chừng xé một chút vải sạch màu trắng, băng lại miệng vết thương — miệng vết thương của gã không lớn, nhất định có thể qua được, nhất định có thể chịu nổi mà!
Chú thích:
Nón bảo hiểm 
Mặt nạ phòng độc 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét