8.26.2016

MTTSCTQVH: Chương 48

Chương 48: Quy định mới

NoiQuy4

Hôm nay, căn cứ đã thay đổi rất khác so với lúc hai người đi, người sống sót xung quanh TP.A đến nơi này nương nhờ ngày càng nhiều, nguyên bản hệ thống kiến trúc nơi này không ít, phòng trống lại khá nhiều, diện tích cũng lớn, nhưng cũng không thể chứa hết số lượng người cứ đến ở miễn phí được.
Hai ngày trước khi họ về, căn cứ lại một lần nữa tiến hành điều chỉnh các nội quy tại đây, bắt đầu thu phí nhà ở. Nếu người nào đó có bất động sản tại đây và có thể đưa ra băng chứng nơi đó thuộc về họ thì mỗi tháng chỉ cần nộp đủ tiền thuế quản lý mà thôi. Người có nhà thì cứ trú tại nhà của họ, còn người vào căn cứ đã nộp đủ phí vào cửa mà không có nhà thì căn cứ sẽ thống nhất tiến hành phân phối nơi cư trú cho họ — tất nhiên, những người này mỗi tháng đều phải giao nộp thêm một khoản gọi là ‘Tiền thuê nhà’ mới trường kỳ cư trú trong phòng trọ.
Ngoài ra, vẫn có số người không nộp đủ phí dụng, nhưng căn cứ A dù sao cũng do chính phủ xây dựng cho nên không có khả năng ngăn cản dân chạy nạn vào đây, vì thế những người này chỉ có thể tự mình tìm một nơi nào đó ở bên ngoài dựng đại một túp lều hoặc lều trại tạm bợ để sinh hoạt — căn cứ đang cử người cải biên các khu trường học, sân bãi…  như để lấy nơi trống giải quyết vấn đề này.
Có không ít người đứng dưới mái hiên, hành lang gần đó để chờ phân phối…
Hai người Hạ Tử Trọng một đường đi thẳng, đường phố thênh thang nay có vẻ chen lấn chật chội, đủ các loại nhà cửa, liệu trại với nhiều hình thái, vật liệu chen chúc nhau mọc lên hai bên đường, chỉ chừa vị trí bên ngoài một khoản để xe chạy, người đi đường còn phải luồn lách qua lại khá khó khăn.
So với mấy quầy hàng vỉa hè lúc trước mạt thế khoa trương hơn không biết bao nhiêu lần, bất quá hôm đã không còn quản lý đến xúc các người vi phạm lên xe nữa rồi, ngay cả cao tầng trong căn cứ đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần đừng đem đường xe lưu thông chiếm mất thì tạm thời chả ai đi quản họ cả.
Bên ngoài hỗn loạn thế nào cũng không chút quan hệ với người trong khu biệt thự. Lúc hai người lái xe đến gần khu biệt thự, cũng không nhìn thấy loại phòng ốc sai pham đó. Bên ngoài khu biệt thự luôn có quân đội canh giữ 24/24, hai người lấy ra thẻ làm thủ tục để tiến vào thì dược thông báo là thẻ đã quá hạn, chủ hộ cần trong vòng 24h phải được xác nhận thẻ mới, bằng cách cầm giấy CMND đến khu giải quyết bất động sản đổi giấy thông hành mới nhất hiện nay.
Hạ Tử Trọng cũng đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình huống này, nên khi mới tiến vào đã đem mọi thủ tục hoàn tất rất tốt, bây giờ hai người đưa ra thẻ xác nhận tạm thời trước, nghỉ ngơi xong mới chuẩn bị đi làm thủ tục đổi giấy thông hành.
Đường phố khu biệt thư này rất yên ắng, sạch sẽ, không giống phố xá bên ngoài kia, không những hỗn độn ồn ào mà đâu đâu cũng có người chạy loạn khắp nơi. Biệt thự của họ cũng không có gì lạ so vời khi xuất phát, mọi thứ đều không thay đổi gì. Đỗ xe xong, hai người vội vội vàng vàng đi vào nhà, kiểm tra tất cửa sổ vẫn còn đóng chặt chẽ, không có xuất hiện bất cứ vấn đề bất thường nào, lúc này mới đi xuống hầm ngầm, mở thẻ nhớ trong máy theo dõi lên kiểm tra tình huống mấy ngày này.
Ngoại trừ hôm trước, có quân đội nhân đến nhà gõ cửa, lại phát hiện bên trong không có ai, thì để lại cái gì đó trong hộp thư, còn lại cũng không có gì khác lạ.
Nếu nói có gì khác chính là — lượng người trong khu biệt thự mấy ngày này hình như gia tăng, số lượng xe lui tới trong khu ước chừng tăng gấp 3 so với ban đầu.
“Chúng ta vào không gian hử?” Xác nhận tình huống trong băng ghi hình xong, Phương Hách mới hỏi Hạ Tử Trọng.
“Vào.” Hai người lên phòng ngủ lách mình vào không gian.
Bạch cầu, hiện nó tên là Đậu Đậu, tựa như đạn vừa lúc hai người xuất hiện đã vọt thẳng đến Phương Hách, bị Hạ Tử Trọng nhanh tay lẹ mắt chộp lấy, treo lủng lẳng trên không.
Cảm thụ được một nguồn xung lực khá lớn dừng lại, Hạ Tử Trọng xách Đậu Đậu bị biến dạng giơ lên:
“Không cho xông mạnh như thế vào người khác! Rất đau đó biết không?”
Đậu Đậu tựa hồ cảm giác được ‘Ba ba’ khó chịu, bèn lấy lòng bằng cách chớp a chớp đôi mắt to ngập nước, nhân cơ hội lắc lư thân thể trơn trượt một chút, trượt khỏi tay Hạ Tử Trọng, lấy đà tưng một cái trực tiếp nhảy vọt vào lòng Phương Hách cọ cọ a cọ cọ.
Phương Hách nhịn cười vỗ vỗ đầu nó:
“Về sau không cho tập kích bất ngờ như vậy nghe chưa, còn phải ngoan ngoãn ở nhà chờ tụi anh nữa, biết không?”
Đậu Đậu cũng không quản Phương Hách nói cái gì, vẫn như trước làm nũng cọ cọ trong lòng cậu, ai biểu hai ngày nay họ đều không cho nó ra ngoài làm chi? Không nghe đâu! Lần sau nó nhất định không thỏa hiệp! Phải bảo hộ quyền lợi của nó chứ!
Cười cười nhìn thoáng Đậu Đậu đang làm nũng chơi xấu, Hạ Tử Trọng kéo tay Phương Hách cùng nhau đi về Tiểu Trúc lâu.
Thay quần áo bẩn, bỏ vào máy giặt, hai người đi vào ngâm ôn tuyền, thỏa mái nhẹ nhàng hưởng thụ. Thế giới bên ngoài cả bầu trời đều mang vẻ xám xịt tiu đìu, sương mù màu xám tro kia bao trùm lên tất cả vạn vật, thực vật cơ hồ héo rũ chết hàng loạt, lan tỏa ra một luồng khí tử vong điêu linh, hai người bọn họ ra ngoài cũng không có chuyện gì, nhưng khi trở về đều có loại dục vọng tắm trước rồi tính.
Đậu Đậu vừa mới nhảy vào trôi nổi trong ôn tuyền thì đã bị Hạ Tử Trọng vô lương tâm quăng ra ngoài cửa, chớp chớp đôi mắt ngập nước, đáng thương hề hề nhìn chằm chằm vào cánh cửa đáng giận kia — vì sao nó mỗi lần bị ném ra là không vào được nữa? Rõ ràng khi hai người đó không ở đây nó có thể đi khắp nơi không trở ngại mà?
Nghe bên trong dần dần truyền ra tiếng rên rỉ, Đậu Đậu mới ủ rủ ‘tưng tưng tưng’ từng bậc thang lên lầu, nhảy về phòng ngủ, nó cái gì cũng biết hết nhá! Chỉ cần ba ba ma ma trở về là sẽ vô phòng tắm ngay đó, sao đó thì thật lâu thật lâu sau ~~~~~ cả nửa ngày luôn mới ra. Sau đó chắc chắc họ sẽ lên giường ngủ tầng 2 này mà đánh một giấc á!
Dù ba ba còn chưa muốn ngủ, nhưng ma ma nhất định sẽ ngủ nhá, đến lúc đó liền có thể cho ma ma ôm nó ngủ rồi!
Quả nhiên, khi Đậu Đậu vùi mặt vào gối đầu trên giường lớn mềm mại, chờ a chờ, chờ đến mệt cả người luôn thì hai người kia cũng ra, Hạ Tử Trọng cao lớn anh tuấn ôm Phương Hách mềm oặt lên lầu.
Sau khi song tu, chất lượng giấc ngủ rất tốt, đêm qua cả hai đều không ngủ ngon giấc nên bây giờ phải ngủ bù mới được. Vừa thức dậy, toàn thân thần thanh khí sảng, tinh thần phá lệ thoải mái dễ chịu, ngay cả công phu cũng có chút ít tiến bộ.
Ngồi vào bàn ăn cơm, Hạ Tử Trọng cầm lấy giấy bút vừa ăn vừa viết vẽ cái gì đấy. Này có thể xem là thói quen cá nhân của anh, cho dù có máy tính hổ trợ trong công việc nhưng thói quen ghi chép lại ý tưởng vẫn không bỏ được.
“Khoảng 9h chúng ta đến khu bất động sản làm thủ tục cùng giấy thông hành mới, sau đó đi dạo xung quanh một chút, quan sát tình huống hiện tại. Cuối cùng thì đến cửa Nam.”
Phương Hách nghe vậy liền gật gật đầu:
“Đi cửa Nam, là… đến nơi xử lý tro cốt sao?”
“Ừ, nếu tính theo hiệu suất vận chuyển tro cốt hiện tại cũng không còn cao nữa, không bằng đi đến hố chôn lấp nơi đó thử xem có vào được không…” Sau khi không gian thăng cấp, hai người bọn họ không chỉ có thể cách không lấy vật, nếu để bàn tay trực tiếp tiếp xúc với cái đó, phạm vi thu thập cũng mở rộng rất nhiều. Nếu hai người có thể cùng nhau hành động, rất nhanh có thể đem hố tro ở cửa Nam ‘Sàng’ xong hết.
Nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất chính là — bọn họ phải làm cách nào để đến đó không ai phát hiện đây?
Nếu như đi đến đó ‘Sàng’ tro cốt, tất nhiên đi buổi tối là tốt nhất. Hệ thống cung cấp điện ở TP.A đã xảy ra vấn đề, căn cứ mặc dù vẫn có điện, nhưng lại không đủ dùng, buổi tối chỉ có thể dùng đèn pha* ở bên ngoài xem xét, theo dõi. Nhưng đèn pha phần lớn đều tập trung ở cửa Bắc, nhằm giám thị người trong khu chờ có thể xảy ra biến dị hay không, cửa Nam chỉ có một cái lớn, mỗi tiếng quét một lần, chỉ cần đừng xui xẻo gặp tang thi biến dị gây ra động tĩnh, hành động buổi tối cũng rất tiện .
Chuyện này cần hoãn lại trước, đổi giấy thông hành mới là vấn đề cấp bách hiện giờ. Hạ Tử Trọng Phương Hách đứng dậy ra khỏi không gian, Đậu Đậu cũng nhất quyết theo hai người ra ngoài, nằm trong lòng Phương Hách chết sống không chịu đi xuống.
Dù cho hai người có nói hết lời, nó vẫn nằm yên ở đó giả đáng thương, chết sống không muốn trở về, cuối cùng hai người thật sự không còn biện pháp nào, bỏ tên vô lại này vào ba lô nhỏ để Phương Hách ôm vào lòng mới giải quyết được vấn đề này.
“Nếu như để người khác thấy anh ôm cưng thế này, hình tượng của anh sẽ bị hủy hết!” Việc này đâu thể so với việc ôm nó đánh tang thi ở nơi không người được. Trong căn cứ, người đến người đi nhiều như thế, nếu bị người nhìn thấy cậu ôm ‘Đồ chơi’ đi khắp nơi rêu rao thế này thì cò hình tượng gì nữa…
Đậu Đậu khẽ ló mặt ra khỏi ba lô nhìn Phương Hách chớp chớp mắt đầy khó hiểu, sau đó cọ cọ tay cậu, thoải mái đến nheo mắt lại. Này thật đúng là…… làm người giận mà không thể xử lý được a.
“Không sao đâu, dù em trực tiếp ôm nó ra ngoài thì hiệu quả cũng rất tốt mà.” Hạ Tử Trọng cười khẽ sờ sờ đầu cậu. Một thiếu niên tuấn mỹ, ôm ấp một cái gối trắng mập mập như thế, nhìn qua rất vui mắt. Đáng tiếc, hiện tại thế đạo không yên ổn, cậu đi ra ngoài với tạo hình như thế rất có thể bị người cho rằng tinh thần có vấn đề… Khụ khụ.
Trừng mắt liếc Hạ Tử Trọng, Phương Hách đội nón, mang ba lô ngược đi theo anh rời biệt thự.
Khu biệt thự người đã nhiều lên, không ít người luôn cho bản thân ‘có giá trị’ không muốn ra ngoài tìm công tác, tìm kiếm vật tư, trải qua gần một tháng lãng phí, mắt thấy lương thực trong nhà ngày một ít đi, căn cứ lại ban bố lệnh ‘Phí quản lý’, đầu năm nay a, địa chủ cũng không có lương thực dư kìa! Còn không mau nghĩ cách kiếm ăn! Bởi vậy, dù họ không muốn cách mấy cũng phải buộc đi ra ngoài.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đi đến khu bất động sản, bên trong còn đã có không ít người rồi. Có vài người là muốn giải quyết thủ tục vào ở, còn mấy người thì do phòng ốc xuất hiện vấn đề, muốn tìm người đến xử lý. Cũng có một vài người như Hạ Tử Trọng, đến đổi giấy thông hành.
Hai người hỏi thăm qua sau đó đến xếp hạng trước bàn cuối cùng. Hàng bên cạnh là nhóm người muốn ‘Thuê phòng’. Ở căn cứ, không phải ai cũng có tư cách ‘Thuê’ nhà trong khu biệt thự. Khi quân đội mới rút đến đây thì còn đỡ, chỉ cần có chút quyền thế, hoặc có quan hệ hoặc đồng hành cùng mấy lãnh đạo cao cấp thì có cơ hội nhân lúc khu biệt thự còn chưa ổn định mà tìm được nhà.
Nhưng sau khi khu căn cứ ổn định rồi, trừ phi trước đây là người nổi tiếng ở một lĩnh vực nào đó mà sau mạt thế còn có thể trọng dụng được mới không bị giảm giá trị của mình, mới có tư cách thuê một biệt thự trong khu đó.
Chú ý là thuê, không phải là mua. Trong căn cứ hôm nay, mặc cho ngươi có tiền nhiêu đến đâu đi nữa, khi đến căn cứ mang nhiều vật tư thì sao, không có người quen, không có quan hệ rộng, cũng chẳng thể đến đây được.
Chú thích:
Đè pha 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét