8.26.2016

MTTSCTQVH: Chương 49

Chương 49: Dao găm

Dao găm

Hai người Hạ Tử Trọng đứng xếp hàng, chờ người phía trước giải quyết thủ tục thuận tiện nghe một chút tin tức mấy người trong phòng nói. Cách đó không xa nơi đăng ký thuê nhà, người kia là một dị năng giả.
Hai người nghe được bên cạnh cửa sổ tiếng người tán gẫu, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, vểnh tai qua đó cẩn thận nghe ngóng. Mấy dị năng giả được giải quyết thủ tục thuê nhà đều là người rút cùng quân đội đến đây, bản thân cũng không phải là người có quyền thế gì đặc biệt nhưng lại nắm giữ dị năng được quân đội trưng dụng để hổ trợ giải quyết tang thi mới nên mới ưu tiên cho tư cách thuê biệt thự.
Muốn thuê một khu nhà nơi này để tổ kiến thế lực cho mình, đồng dạng đây cũng không phải là một chuyện đơn giản. Khu biệt thự bởi vì phòng ốc có hệ số an toàn cao, diện tích cũng lớn hơn rất nhiều so với nhà phổ thông khác, vì thế tiền thuê cao đến kinh người. Những người này cũng là nhóm đầu tiên ra khỏi căn cứ thu thập vật tư ngay khi nơi này đưa ra thông báo.
Dị năng giả không thiếu người có dã tâm, hiên tại là thời loạn lạc, lại phát hiện bản thân có siêu năng lực mới có thể thích ứng hoàn cảnh tương đối nhanh, người càng có tốt chất tâm lý mạnh thì càng nhanh thích ứng sự thiếp lập lại của hệ thống xã hội hiện nay, lại càng muốn đứng đầu trong thế giới cá lớn nuốt các bé này.
Tự tạo lập thế lực cho mình, làm lão đại của tổ chức nào đó, sẽ được căn cứ coi trọng, thậm chí có thể cùng vài vị lãnh đạo đang nắm binh quyền ngang vai vế, nói không chừng còn có thể xưng bá trong thời đại mới này… Không ít kẻ ôm mộng tưởng thế này, rất nhanh đã thích ứng với loại hoạt động Đánh tang thi, thu thập vật tư, hồi căn cứ đổi lấy điều kiện sống tốt hơn.’
Nghe bọn họ tán gẫu, nhìn thấy dã tâm không thể che dấu trong mắt bọn họ, Hạ Tử Trọng đều không cảm thấy tốt đẹp, ngược lại còn mang chút thương hại nhìn lướt qua mấy người đó — người trong phòng đăng ký này, không có một kẻ nào mà kiếp trước anh đã gặp qua. Cho dù họ có thành danh trước khi anh đến căn cứ hay không, cho dù danh tiếng lúc đó không lớn đi nữa thì tại sao khi anh đến đây rồi mà chưa từng nghe qua tên mấy người đó, dù chỉ 1 lần cũng không.
Hai người vừa hóng chuyện, vừa thỉnh thoảng tiến lên phía trước một chút, bỗng nhiên phía trước hàng vang lên tiếng cãi nhau:
“Mấy người thật quá đáng?! Rõ ràng chủ nhà là lão đại chúng tôi, chỉ là lúc quay về căn cứ không mang CMND thôi mà, có cần làm quá như vậy không?! Nội thành đã sớm luân hãm, bây giờ biết đi chỗ nào để chứng thật thân phận đây!” Một người vỗ bàn lớn tiếng hỏi.
Công tác viên phía sau đến mí mắt cũng không thèm nâng lên nói:
“Quy định chính là quy định, trên đó ghi rõ, không có CMND không thể đổi thẻ từ.”
“Nhưng nhà rõ ràng là của lão đại tôi mà, chẳng lẽ mỗi tháng chúng tôi phải bỏ tiền ra thuê lại nhà mình ở hay sao?! Các ngươi muốn vật tư muốn đến điên rồi hả?!”
Công tác viên cười lạnh một tiếng:
“Bây giờ cậu có nói gì cũng vô ích, quy trình đổi thẻ từ chúng tôi đã niêm yết rõ ràng rồi, có chuyện gì cũng không phải lỗi chúng tôi…” Nói được một nửa, bỗng nhìn thấy người đứng giữa đội ngũ trước bàn đen mặt lại, công tác viên miệng há há, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nguyên bản khẩu khí khó chịu cũng dịu xuống,“A…… Cái, cái nhà kia là của anh sao?”
Người nọ gật nhẹ đầu, thanh âm ôn hòa hỏi:
“Cô có thể cho chúng tôi biết một chút nơi làm lại CMND ở đâu không? Dù sao bên ngoài đã loạn thành như thế, chúng tôi thật sự không thể quay về nội thành được.”
Công tác viên đó do dự một chút, mới móc ra giấy bút viết viết gì đó, còn nói khẽ với người nọ một chút. Do tiếng quá nhỏ mà mấy người Hạ Tử Trọng đứng khá xa nên không nghe rõ họ nói cái gì, chỉ nghe những người phía trước bất mãn nói thầm:
 “Lúc trước tôi làm thủ tục thiếu này nọ cũng đâu thấy họ nhiệt tình như thế đâu.”
“Phải đó, hôm qua chúng tôi chỉ thiếu có một chút giấy ghi chép thông tin thôi mà bọn họ sống chết cũng không thèm ghi dùm tôi, hiện tại nhìn đi, y như thấy cha mẹ mình vậy, có cần nhiệt tình như thế không.”
Tiếng nói thầm cũng không quá lớn, bọn họ đều biết, thời thới hôm nay đã đổi rồi, nếu đắt tội với mấy ‘Tiểu quỷ’ này, đó mới là tự tìm phiền toái. Dù sao, người cần tới nơi này giải quyết thủ tục, thân phận có cao tới đâu cũng tuyệt đối không hơn được mấy lão đại trong khu biệt thự được, hiện tại người có thể ở nơi này phụ trách công tác đăng ký, phía sau chắc chắn có hậu thuẫn.
Chờ mấy người phía trước cầm thẻ do công tác viên ghi xoay lại, mọi người mới thấy được bộ dáng của nhóm người đó.  
Đi giữa là một nam nhân trẻ tuổi rất anh tuấn, một chút cũng không thèm để ý tầm mắt người xung quanh, thong dong lấy ra cái kính màu trà* đeo lên mắt.
Hạ Tử Trọng khẽ nhướn mày, giấu đi tia cười lạnh xuống đáy lòng, khó trách nháy mắt công tác viên trở nên nũng nịu nhiệt tình như thế, nguyên lai vị trước hay sau mạt thế đều đường quan rộng mở nha — Ellen.
Thấy đoàn người Ellen đi ra ngoài, người bên trong mới bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lần nữa. Bọn họ không phải chưa thấy qua ngôi sao, diễn viên, chỉ là bên người vị này sau mạt thế mà có thể đem theo nhiều người như vậy, mà những người đó còn đem hắn làm trung tâm, thật sự là hiếm có nha.
Phương Hách ghé sát vào tai Hạ Tử Trọng thấp giọng nói:
“Khó trách công tác viên kia trở nên nhiệt tình như vậy.”
Hạ Tử Trọng cười hỏi:
“Em cũng thích hắn sao?”
Phương Hách lập tức lắc đầu:
“Em càng thích người có thực lực, tuổi lớn một chút.” Lập tức kể ra một chuỗi nam nữ nghệ sĩ phái thực lực trên dưới 50 tổi, dứt lời, còn vụng trộm liếc nhìn Hạ Tử Trọng một chút. Người tuổi trẻ đẹp trai, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ thích có một mình anh thôi, còn mấy minh tinh diễn viên khoe cơ thể này nọ cậu chưa từng ngó qua lần nào, bọn họ chỉ là phù vân(1) ở chân trời thôi, chỉ có một mình Hạ Tử Trọng mới là nam thần duy nhất trong mắt cậu.
(1)Có thể xem là mây trắng bay ở chân trời
Hạ Tử Trọng ánh mắt khẽ cong, kéo tay Phương Hách đi về trước hai bước. Sau khi Phương Hách trả lời anh câu hỏi “Em thích hắn sao?” chỉ thản nhiên cười cười. Dù kiếp trước hay kiếp này, cậu đối với Ellen chưa từng cảm nắng, từ ngoại hình, đến thân phận, không một điểm nào hấp dẫn ánh mắt của cậu hết. Anh vẫn luôn thích một Phương Hách như vậy, thanh tú, sạch sẽ, cảm thông anh trong mọi tình huống, chỉ tiếc kiếp trước anh bị mù nên chọn sai người mà bỏ qua cậu.
Ước chừng hơn 2 tiếng mới đến phiên hai người Hạ Tử Trọng, trong tay Hạ Tử Trọng có đầy đủ giấy tờ. Khu biệt thự mặc dù đã bán, nhưng do thủ tục có vấn đề, cho nên còn chưa có giấy chứng nhận rõ ràng để đưa cho chủ hộ, bởi vậy cần phải kiểm tra thông tin trên máy tính, sau đó tiến hành xác nhận là có thể xác lập quyền sở hữu cho chủ hộ.
Về phần chủ hộ, họ phải mang theo giấy CMND, hộ khẩu hoặc giấy tờ có liên quan có thể chứng minh thân phận, bằng không, dù máy tính có ghi đúng tên chủ hộ đi nữa mỗi tháng ngươi vẫn phải giao nộp vật tư ‘Thuê’ nhà để ở mặc dù đó là nhà của ngươi.
Phương thức làm việc này có khá nhiều người lên án, mọi người vất vả lắm mới trốn đến đây từ nội thành, vậy mà lại còn phải ‘Thuê’ nhà trong khi đó lại là nhà của mình nữa chứ, ai có thể chịu được? Nhưng không còn cách nào khác, người ta mang vác súng thật đạn thật ra kìa, ai mà dám gây sự.
Hạ Tử Trọng trước khi dẫn theo Phương Hách đi phương Nam ‘Du lịch’ đã đem theo đầy đủ tất cả giấy tờ từ quan trọng đến không liên quan, ném vào không gian hết, mấy thứ này tất nhiên có sẵn hết rồi, sáng nay chỉ cần lục ra mà thôi.
Giấy tờ mang đến đầy đủ, tốc độ tất nhiên rất nhanh, đem thẻ từ cùng toàn bộ hồ sơ mới làm xong giả vờ bỏ vào ba lô, nhưng thật chất là ném vào không gian, chỉ giữ giấy thông hành mới được phát — thực ra đây là một thẻ từ tương tự dạng huy hiệu làm từ nguyên liệu đặc thù, có thể gài tại ngực áo, chỉ có tác dụng trong căn cứ. Lúc này, hai người mới chuyển hướng đi ra khỏi đây.
So với đường phố khu biệt thự, đường bên ngoài đã bị người chạy nạn chiếm cứ toàn bộ vỉa hè thậm chí có chút còn lấn ra ngoài luôn, rất hỗn loạn. Từ hôm qua đến nay, có không ít người từ các nơi chạy đến đây nương tựa, đến giờ vẫn còn người liên tục chạy vào. Người mới rồi người cũ, đường phố vốn đã rối loạn nay trở nên càng thêm chen lấn chật chội.
Người được phân nhà ở có khá nhiều, nhưng kẻ hai bàn tay trắng chạy đến đây cũng không ít, muốn miễn phí tránh nạn thì chỉ có thể định cư ở ngoài trời thôi, mỗi ngày còn được lĩnh một phần cháo miễn phí để lót dạ.
Không ít người khi chạy trốn đến đây có mang theo bên mình nhiều món hàng mà tự họ cảm thấy có giá trị. Lúc này, tại trên đường phố hỗn tạp kia tùy ý bày biện sạp hàng, dùng một vài thứ đó để đổi lấy lương thực hoặc đồ ăn duy trì cuộc sống.
Hai người quyết định đi dạo xung quanh, thuận tiện nhìn nhìn người bên đường bán cái gì, tiện thể làm quen lại đường phố trong căn cứ hôm nay.
Ở căn cứ, bệnh viện lớn trước kia vẫn còn bị tang thi chiếm lĩnh nay đã triệt để thanh lý sạch sẽ, không biết đã hi sinh bao nhiêu binh lực mới được như thế, chỉ biết lúc thanh lý có gặp phải tang thi biến dị, khiến quân đội tổn thất rất nhiều.
Hiện tại, bệnh viện đã được thu thập xong, trừ một bộ phận được giữ nguyên giá trị gốc của nó là dùng để cứu trị người bị ngoại thương, còn lại mấy khu khác đều đổi thành sở nghiên cứu, chuyên dùng để nghiên cứu tang thi để chế tạo vacxin phòng chống virus tang thi, đây cũng là vấn đề quan trọng nhất hiện nay.
Hai người vừa đi dạo vừa tán gẫu, bởi vì lúc trước hai người đã thu gom vật tư khá toàn diện, cho nên lúc này không có quá nhiều thứ muốn mua, ngược lại, lúc đi dạo lại phát hiện một sạp có bày bán dao kéo.
Sạp này khá nào nhiệt, người đến người đi rất nhiều, nhưng tuyệt đại đa số đều chỉ đến xem cho vui, không có nhiều người muốn mua thật sự, bởi vì — ông chủ chào giá quá cao, 500 cân gạo hoặc bột mì mới có thể đổi một cái dao găm!
Hạ Tử Trọng ngồi xổm xuống, tùy tay cầm một cây lên xem, búng búng mấy cái lên thân dao.
“A a a, mua hay không vậy? Đừng đụng chạm lung tung, lỡ làm hư có tiền đền không hả!” Ông chủ hé mắt nhìn Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cười cười, đem dao buông xuống, rồi đứng dậy:
“Đi thôi.”
“Không mua sao?” Lần này, hai người họ ra ngoài mà vẫn không thấy được loại vũ khí này, mặc dù trước mạt thế Hạ Tử Trọng có tra được mấy cửa hàng bán dao găm, đao quân dụng, nhưng bởi vì mấy cái cửa hàng đó đều nằm ở trung tâm nội thành, với mật độ dày đặc của tang thi hiện nay, hai người họ không thể xâm nhập được, bởi vậy chỉ có thể tạm thời buông tay.
Hạ Tử Trọng lắc đầu:
“Đều là dao găm, chất liệu cũng thường thường, dùng được vài lần thì sẽ gãy. Nếu lúc trước thì có thể dùng được, như bây giờ không quá tốt, có lẽ đó là hàng sản xuất đại trà.”
“Ngay cả mấy thứ này mà anh cũng biết nữa sao?!” Phương Hách lại lần nữa mắt sáng chói đầy vẻ kính nể nhìn về phía Hạ Tử Trọng, nhìn đến mức người nào đó phải xấu hổ ho khan một tiếng:
“Cùng qua bên kia xem thử đi.” Đó đều là những kiến thức mà kiếp trước phải dùng máu đểu đổi lấy, lúc ấy bị người ta dùng đồ xấu lừa mất mấy lần, cho nên bây giờ anh vẫn không thấy có cái gì đáng để lên mặt cả.
Chú thích:
Kính màu trà 
Về quảng cáo
Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here
You can hide these ads completely by upgrading to one of our paid plans.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét