1.04.2017

Ly hôn [5]

Chương 5

Vợ chồng Lộ tiểu thụ cùng lão Tần này cãi nhau cũng đã cãi bảy năm rồi, từ lúc Lộ tiểu thụ đem Dương Tô Túc y như thần mà cúng bái tín ngưỡng, liền luôn tìm mọi lý do để mà ầm ĩ đòi phải ly hôn.

Về phần lão Tần, vẫn yêu thương dung túng Lộ tiểu thụ như buổi đầu gặp gỡ. Chiều theo ý y, chấp nhận mấy trò ầm ĩ đòi hỏi ly hôn, để rồi đem chúng trở thành trò hề hết thảy. Coi như cũng vì sinh hoạt bình thản vô ba của mình tăng thêm chút lạc thú đi.
Không sai, chắc ai cũng cảm thấy lão Tần kỳ quái chứ gì, showbiz xa hoa đồi trụy, trung trầm phù du, nhưng hắn vẫn cho rằng sinh hoạt bản thân mình vẫn bình thản vô ba như lúc ban đầu, chỉ duy nhất mỗi mình Lộ tiểu thụ mới có thể làm cho đời sống của hắn đa dạng sắc thái, phong phú cảm xúc.
Hoặc nói theo ý khác, Lộ tiểu thụ chính là sắc thái cùng các cung bậc cảm xúc trong sinh mệnh của lão Tần. [Beta: ặc, nhức răng ghê~]
Hơn nữa lão Tần lớn hơn Lộ tiểu thụ tới 10 tuổi, đối mặt với người yêu bé nhỏ, Tần đại ảnh đế luôn có cảm giác không được tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến xuất hiện một tên tình địch – Hướng Húc, theo đuổi Lộ tiểu thụ gần một năm trời lão Tần mới biết được.
Lúc ấy nội tâm hắn luôn sợ hãi Lộ tiểu thụ sẽ rời bỏ hắn, nỗi sợ hãi bất an cùng cực ấy hóa thành cuồng nộ, suýt chút nữa đã làm sự tình nháo đến mức không thể vãn hồi.
Khi đó lão Tần còn kém nước giết chết Hướng Húc trước mặt Lộ tiểu thụ. Bộ dáng kia của lão Tần, Lộ tiểu thụ đến nay mỗi lần nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Bằng không cũng sẽ không vì đi ăn chung với Hướng Húc có một bữa cơm mà y kinh hồn táng đảm, rào trước đón sau như thế.
Nói như thế nào nhỉ?
Dựa theo lời người đại diện của lão Tần, lão Tần khi đó chính là kẻ điên. Còn là một tên điên có chỉ số thông minh kinh người.
Hắn đã vạch sẵn kế hoạch thực hiện cũng như phòng hờ hết mọi khả năng có thể cấu thành tội phạm, sau đó tù cấm Lộ tiểu thụ ở nhà nửa năm, một bước cũng không cho y ra khỏi cửa.
Cuối cùng khiến Lộ tiểu thụ mắc chứng trầm cảm, kinh động đến cả cha mẹ lão Tần. Cha mẹ lão Tần cưỡng ép áp giải hắn đến bác sĩ tâm lý, đồng thời tiếp Lộ tiểu thụ ra ngoài an dưỡng.
Cuối cùng cũng vì luyến tiếc đoạn tình yêu này mà tự thân hắn mở ra khúc mắc mới hòa giải được, bằng không hắn cùng Lộ tiểu thụ thật đúng là muốn tan rã. Nếu cứ để như vậy, lão Tần cũng sẽ tự hủy bản thân và y. [Beta: yêu đương gì đó thật khó kiểm soát mà, yêu bao nhiêu là nhiều? Yêu bao nhiêu là chưa đủ? Haizzz]
Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời showbiz, để chuyên tâm canh giữ bên người Lộ tiểu thụ, thiếu chút nữa làm dư luận xôn xao ầm ĩ. Bất quá là thiếu chút nữa mà thôi, hoàn hảo lúc ấy đội ngũ quan hệ xã hội bên công ty lão Tần hoạt động hết công suất mới giấu diếm được chuyện của quá khứ.
Dù sự kiện kia đã qua lâu rồi, nhưng lão Tần quản chế Lộ tiểu thụ so với người thường vẫn còn biến thái nhiều lắm. Trước kia Lộ tiểu thụ ít nhất còn có mấy hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần gắt gao nhìn chằm chằm vào y mà dần dần biến thành một đường hai điểm: trường học và nhà.
Trừ quan hệ đồng sự ở trường học, cơ hồ toàn bộ thế giới của y chỉ còn lại một mình lão Tần.
Mà điều này, lại mang đến cho lão Tần một cảm giác an toàn biến thái cùng thỏa mãn khác thường.
Còn Lộ tiểu thụ, lúc đầu còn thấy vô cùng bất mãn, nhưng mà nước ấm nấu ếch (1), nấu riết rồi thành thói quen. Lại còn hết sức hưởng thụ.
(1) Nước ấm nấu ếch là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.
Nếu có một ngày lão Tần đột nhiên lơi lỏng quản lý với Lộ tiểu thụ, hơi chút giảm bớt tính chiếm hữu dục cùng khống chế dục, Lộ tiểu thụ liền sẽ nghi thần nghi quỷ cho rằng, lão Tần thay lòng đổi dạ.
Liền lấy chuyện Lộ tiểu về nhà lão Tần một chuyến ra mà nói đi.
Lão Tần luôn bôn ba công tác bên ngoài, không có cách nào trở về bồi cha mẹ hắn. Lộ tiểu thụ liền thay hắn tận hiếu, cứ cách một hai tuần đi qua bên đó thăm ông bà một lần, mà y cũng thật tâm xem cha mẹ lão Tần là cha mẹ mình để mà hiếu kính.
Lần đó, Lộ tiểu thụ đến nhà cha mẹ hắn, ăn xong cơm trưa cùng hai lão nhân, tán gẫu đôi câu. Lão Tần một cú điện thoại gọi đến.
“Lão Tần, em đang ở nhà tán gẫu với cha mẹ nè.”
Lão Tần gọi điện, việc đầu tiên muốn biết chính là y đang làm gì. Lộ tiểu thụ đi đến ban công nhận điện thoại, trước hết báo cáo hành tung của mình.
Đầu dây bên kia, lão Tần hết sức vừa lòng, giọng nói trầm thấp từ tính không mất phần ôn nhu dặn dò, “Ở nhà cha mẹ không được ăn mấy loại đồ ăn bậy bạ này nọ. Cha mẹ thương em, mỗi lần đều không chịu nổi em làm nũng, lén lúc để em ăn mấy cái thực phẩm rác rưởi. Tự em suy nghĩ mà làm đi.”
“Biết rồi biết rồi. Lão Tần, anh lải nhải nhiều quá. Cứ như ông già ấy.”
“Nếu em có thể biết lo một chút, anh đây có thể lải nhải như ông già sao? Còn có, tối nay nếu ngốc với cha mẹ qua 9h thì đừng về nữa, ở lại luôn đi. Trễ quá đi về một mình không được an toàn. Đúng rồi, nhớ rõ phải uống thuốc dưỡng dạ dày nữa đó, còn phải nhanh chóng chấm hết đống bài tập đi. Không được thức đêm, thị lực tháng trước của em lại hạ, đúng không? Nhớ rõ ngày mai phải đi kiểm tra một chút —— “
“Rồi, rồi, rồi.”
“Mỗi lần toàn nói ngoài miệng, trong lòng có nhớ rõ sao?”
“Cứ cách hai ba ngày là dặn dò một lần, em không nhớ mà được à? Sớm thuộc nằm lòng luôn rồi. Anh dặn điều gì, em đều sẽ làm.”
“Cũng phải làm đến nơi đến chốn mới được.”
“Cam đoan là làm được mà, trưởng quan Tần!”
Đầu kia di động nhất thời truyền đến tiếng cười vui vẻ của lão Tần, nghe tiếng đó, Lộ tiểu thụ cũng ngây ngốc cười theo.
“Lão Tần…”
“Hả?”
“… Em nhớ anh…”
Lão Tần im lặng hồi lâu, Lộ tiểu thụ lại có thể thông qua nhịp thở của lão Tần mới biết tâm tình kích động của hắn, bỗng dưng, trái tim của y cũng khẩn trương lên.
Giọng khàn khàn của lão Tần truyền qua, phảng phất như đang chịu đựng chuyện gì đấy, nhẹ nhàng mà thong thả nói, “Anh cũng nhớ em.”
Lộ tiểu thụ nhất thời cảm giác dường như có một dòng điện xẹt qua đuôi xương sống lưng, rồi phát tán đi khắp thân thể, tê dại từ trong lòng lủi tới tứ chi bách hài, khó nén muốn nhìn thấy vẻ kích động của lão Tần, y không nghĩ ngợi, bật thốt ra câu, “Lão Tần, em muốn anh…”
Lão Tần giật mình, Lộ tiểu thụ cười hắc hắc, tràn ngập dụ hoặc “Em muốn anh làm chết em ~” [Beta: thế anh nhanh nhanh về nhá, làm cho em nó không khép chân lại được luôn đi, íhihi]
“Làm gì? Tiểu Yến, nói cái gì vậy?” Mẹ Tần vừa lúc đi ngang qua, rống lớn.
Hù Lộ tiểu thụ trực tiếp tắt luôn điện thoại nhét vào túi áo, vội vàng đáp lại, “Không có gì đâu mẹ. Vào nhà thôi nào, chúng ta cùng ngồi xem phim truyền hình.”
Lộ tiểu thụ quả thật mất mặt chết được, lời nói vô liêm sỉ như thế cư nhiên để cho mẹ Tần nghe được, thật đúng là… Hù chết người rồi!
Đến chiều, Lộ tiểu thụ còn đang thấp thỏm bất an vì câu nói vô liêm sỉ kia, ngẩn người thất thần, hở một cái còn ngượng ngùng đỏ mặt.
Cha mẹ lão Tần nhìn thấy mà vô cùng buồn bực.
Mãi cho đến buổi tối ăn xong cơm chiều, người một nhà ngồi trước TV xem phim truyền hình do lão Tần đóng, Lộ tiểu thụ lại vẻ tâm thần không yên.
“Tiểu Yến, Tiểu Yến?” Cha Tần gọi Lộ tiểu thụ, thấy người không đáp. Buồn bực, ông vặn cao volume lên, kêu: “Tiểu Yến!”
“A a a cha, gọi con ạ?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhìn con sao cứ tâm thần không yên vậy hả?”
“Hả… à không có gì. Chính là… Lão Tần vẫn chưa gọi điện cho con mà thôi.” Lộ tiểu thụ cúi đầu sờ soạng di động.
Cha Tần hơi hơi trừng mắt “Giữa trưa không phải đã gọi rồi sao?”
“Dạ phải. Nhưng bình thường lão Tần đều sẽ gọi đến hai cuộc lận, giữa trưa một cuộc, đến tối một cuộc.” Lộ tiểu thụ còn vì thế mà thất lạc đây.
Thân làm cha làm mẹ, hai người cảm thấy bản thân hỗn độn trong gió, hai mặt nhìn nhau, vô lực thổ tào.
Lúc trước Lộ tiểu thụ bị tù cấm nửa năm, thiếu chút nữa nháo đến tự sát vì khống chế dục của lão Tần, hiện tại… Chẳng qua là… Thiếu một cuộc điện thoại của lão Tần thôi… vậy mà y đã bắt đầu thất lạc…
Thế giới người trẻ tuổi bọn họ thật không hiểu nổi ~
Đêm đó Lộ tiểu thụ không có ở lại nhà cha mẹ Tần, mà đúng 9h về lại chung cư. Vừa mở cửa ra, ngay tại huyền quan, liền bị một người ôm từ phía sau, Lộ tiểu thụ tuy kinh hách nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đây là lão Tần gấp gáp suốt đêm trở về đó nha.
Lão Tần làm như thế cũng bởi lời dụ hoặc của Lộ tiểu thụ, cho nên làm y một đêm, liên tục lăn qua lăn lại, làm xong hôm sau lại phải chạy về đoàn phim.
Lộ tiểu thụ cảm thấy vô cùng thỏa lòng hả dạ.
Đi chính là trò chơi của hai kẻ biến thái vặn vẹo đi ┐( ̄∀ ̄)┌
Lại bàn về hiện tại, người ta thường nói ‘thất niên chi dương’ (2) chính là bước ngoặc trong mỗi cuộc hôn nhân. Không qua được, tan. Qua được, hạnh phúc tới bạch đầu giai lão.
(2) Thất niên chi dương – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Vào mấy năm trước, lão Tần tự mở công ty, lui về sau màn, thời gian bên Lộ tiểu thụ rộng rãi hơn nhiều. Hai người sống chung đã lâu, như thế nào cũng không thể suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào phải không?
Cho nên ‘thất niên chi dương’này, Lộ tiểu thụ vinh hạnh được gặp qua rồi.
Gần mấy tháng qua, lão Tần đều không ngồi ngốc trong nhà, cả ngày đều đến công ty. Công ty của hắn cái gì nhiều nhất chứ? Tất nhiên là tiểu thịt tươi (3)!
(3) Tiểu thịt tươi là cụm từ dùng để chỉ những sao nam trẻ của làng giải trí bên Trung Quốc đang tạo được sức hút lớn.
Cả ngày bị một đám tiểu thịt tươi bao vây, lão Tần có thể không động tâm sao?
Mà nhìn y đi, đã sớm quá nửa 30. Hoa tàn ít bướm, nhân tâm thay đổi. Lộ tiểu thụ cảm thấy rất ưu thương, đồng thời đặc biệt có nguy cơ cao.
Đột nhiên, đang ngẩn người thì Lộ tiểu thụ cảm giác được, đang có người vuốt ve đỉnh đầu của mình, bèn ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được lão Tần không biết về từ khi nào.
Ngốc ngốc nhìn lão Tần, Lộ tiểu thụ có chút mê mang, đồng dạng, cũng có đôi chút yếu ớt. Năm nay lão Tần đã gần 40 nhưng thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi tuấn lãng như ngày nào, càng bởi vì một thân va chạm với đời, dần dần lắng đọng thành loại khí chất ý nhị ưu nhã.
Lộ tiểu thụ bắt lấy bàn tay lão Tần, dán vào mặt mình, khẽ cọ như mèo, không nói lời nào đã liền làm nũng.
“Cả ngày chỉ biết làm nũng.” Lão Tần thì thầm một câu, vòng tay ôm cái người như trẻ con này vào lòng của mình.
Lộ tiểu thụ cũng vươn cả tay cả chân, gắt gao bám chặt lão Tần.
“Thiệt là! Sao em lại thích làm nũng thế chứ?” Lão Tần vỗ nhè nhẹ lên mông Lộ tiểu thụ.
Lộ tiểu thụ xoay xoay thân thể, tỏ vẻ kháng nghị.
Lão Tần liền cười nhẹ một tiếng, nói: “Tuần sau, công ty mừng một năm thành lập. Có giữ chỗ cho em, nhớ đi đó.”
Lộ tiểu thụ rầu rĩ đáp: “Em đi làm gì? Bộ dạng khó coi, đến đó làm xấu mặt anh thì sao?”
“Chỗ nào khó coi? Ở trong lòng anh, ai ai cũng kém em hết.”
“Hừ! Em tàn hoa bại liễu rồi, sao so bì được mấy vị tiểu thịt tươi kia cơ chứ?” Lộ tiểu thụ nói năng chua lòm, bốc mùi ghen tuông.
Mà lão Tần lại yêu thế mới chết, hắn còn hận Lộ tiểu thụ không thể tỏ ra ghen dữ hơn kìa. Người này chính là biến thái, cảm thấy bộ dáng Lộ tiểu thụ ghen tuông vì hắn khả ái biết bao~
Vậy nên, nghe được câu này, lão Tần mát lòng mát dạ hết sức luôn, liền vỗ lên mông Lộ tiểu thụ thêm một cái, “Đừng làm nũng. Kêu em đi thì cứ đi đi. Nói năng chua thế làm gì? Mấy tên trẻ tuổi lỗ mãng kia kém em cả trăm lần ấy.”
Lộ tiểu thụ âm u nhìn hắn, ánh mắt kia, đầy xót xa a…
Trong lòng y đang thầm nghĩ: nghe chưa, lão Tần đã nói ‘Người trẻ tuổi’, không phải ý bảo y đã tàn hoa bại liễu hay sao? Một trăm so ra thì kém, một trăm linh một thì so bì được à?
Lộ tiểu thụ để tâm mấy chuyện vụn vặt, trong lòng cứ hoài xót xa. Nhưng lão Tần đang cao hứng rành rành như thế mà nửa điểm không nhận ra, nhất là vào buổi tối, lão Tần còn phải đến công ty không ở cùng Lộ tiểu thụ được, Lộ tiểu thụ… Ngồi trong phòng khách ấm ức bứt hoa.
Một tuần sau, Lộ tiểu thụ tâm không cam, lòng không nguyện, mặc một bộ tây trang trắng mà lão Tần đã định chế cho, ăn vận kia phải nói chính là thoát tục trong sáng.
Trong sáng, là chỉ Lộ tiểu thụ mặc tây trang trắng, mang đến một loại khí chất khác thường, đấy chỉ có thể ở trên một người được kẻ khác nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm, mới có được nét đơn thuần trong veo đó, vừa sáng sủa vừa tràn đầy tươi sống, giống như đóa hoa thường niên nở rộ dưới ánh mặt trời.
Thoát tục, chỉ cần Lộ tiểu thụ giấu đi thân phận giáo sư phổ thông kia, nhân sinh thuận buồm xuôi gió mấy chục năm đã chấm phá lên những nét bút ánh sáng chói lòa không thể nào vùi lấp  đi được. Tuy ngạo kiều táo bạo, lại còn biệt nữu, nhưng so với kẻ khác mềm lòng đơn thuần hơn rất nhiều.
Lộ tiểu thụ ăn mặc như thế mà bước xuống xe, bước xuống từ chiếc xe cũ của lão Tần trước khi mở công ty mới ghê chớ, lập tức làm không ít người kinh diễm.
Mấy người kia đại đa số đều lăn lộn trong giới showbiz nhiều năm, đối với chữ ‘mỹ’ có sự thưởng thức độc đáo riêng biệt, cũng có khứu giác phóng viên độc đáo, ngửi ra được mùi bát quái không tầm thường trên người của Lộ tiểu thụ.
Đương nhiên mấy lão phóng viên đã sớm nhận ra y, nhớ rõ đó là một nhân vật chính khác trong đầu đề chuyện xấu của Tần ảnh đế vài năm trước đây. Trực giác nói với họ, Lộ tiểu thụ xuất hiện trong đêm nay chắc chắn sẽ mang lại một kinh hỉ lớn.
Lão Tần đã là một nhân vật lịch sử của giới showbiz, hiện tại công ty giải trí hắn mở đã đào tạo được mấy vị minh tinh đi theo con đường chuyên nghiệp, nói chung cũng tạo nên được thành tựu to lớn trong giới giải trí này rồi.
Hơn nữa tiệc mừng một năm thành lập lần này có rất nhiều minh tinh, nhất ca nhất tỷ, ảnh đế thị hậu, hoặc mấy kẻ gà chiến mới nổi, có thể nói là chúng tinh tụ hội, tinh quang thôi xán.
Cho nên đây cũng được xem là một sự kiến lớn đi! Bên ngoài tụ tập rất nhiều bảo an, phóng viên, còn có fan theo thần tượng mình tới. Hiện trường có thể so với mấy buối tiệc tối trao giải.
Lộ tiểu thụ đi vào, y được lão Tần cố ý an bài vị trí khách quý, kinh ngạc phát hiện cha mẹ Tần cũng có mặt. Còn có Dương Tô Túc cùng lão công hắn, thầy Dương cùng cô Lý—— Thầy Dương nhị hóa này dựa vào công phu ‘đẹp trai không bằng chai mặt, rốt cuộc cũng cua được cô Lý xinh đẹp ôn nhu về nhà.
Lộ tiểu thụ chào hỏi cùng bọn họ rồi an vị, không biết vì lý do gì, y luôn cảm giác tâm thần không yên, giống như đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Kiềm chế không nổi, y nghiêng đầu sang hỏi Dương Tô Túc, “Tô Tô, mắt trái tui giật kinh lắm, cậu thấy có chuyện gì không?”
Dương Tô Túc nghiêm túc chuyên chú nhìn y, nửa ngày sau mới thần thần bí bí nói, “Nam tả, nữ hữu.”
“Là sao?”
Dương Tô Túc đang muốn chuyên nghiệp giải thích tỉ mỉ, thì bị Hàn Mộc choàng tay qua cổ, kéo vào lòng, thuận tiện nói với Lộ tiểu thụ, “Ý tứ chính là cậu đã dùng mắt quá độ.”
Phải, phải không?
Lộ tiểu thụ bán tín bán nghi, mãi đến khi tiệc mừng bắt đầu mới buông xuống chuyện này. Tiệc mừng hết sức tuyệt vời, bất luận là biểu tình của hai MC, hoặc nghiêm túc hoặc làm trò, hoặc quyến rũ đều rất thu hút ánh nhìn từ phía khán giả.
Lại thêm các tiết mục biển diễn hấp dẫn, ca hát hoành tráng, vũ điệu sôi động, thời trang lộng lẫy, đầy tuấn nam mỹ nữ, đến cuối cùng, cư nhiên làm cả sân vận động high cực kỳ.
Trong hội trường, các fan ai nấy cũng đều kích động hò hét, hưng phấn duy trì Idol chính mình.
Mãi cho đến khi người chủ trì bắt đầu đọc lời cảm ơn bế mạc, Lộ tiểu thụ vẫn còn ý do vị tẫn, đắm chìm trong cỗ không khí sôi động nhiệt tình không thể kiềm chế được này.
Nhưng y cũng đồng dạng với mọi người, cứ ngỡ rằng tiệc mừng đến đây là kết thúc, cho đến khi một làn âm điệu trữ tình du dương vang lên, mới cùng người khác cho rằng, thì ra còn có hụi chót nữa nha~
Mà Tần đại ảnh đế dưới nền âm nhạc du dương từ phía sau màn đi ra, cũng bắt đầu cất tiếng hát, đoàn người vừa mới an tĩnh lại, liền như chảo dầu đang nấu lửa lớn bùng nổ.
Biển fan điên cuồng hò hét chói tai, lắc lắc bảng có chữ ‘Tần Nghị’ lóe sáng. Lão Tần đặt tay lên môi, thủ thế im lặng, nhóm fan ở trong nháy mắt mất tiếng.
Sau đó, mọi người tùy ý thả mình say mê trong tiếng ca thâm tình kia, rất nhanh liền phát hiện, ánh mắt Tần đại ảnh đế luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ, phảng phất như đang thâm tình nhìn người âu yếm của mình để mà ca hát.
Lúc đầu chỉ có một hai người suy đoán, sau đó suy đoán này lan ra như sóng, nhanh chóng khuếch trương sang mọi ngóc ngách, mãi cho đến hết sân vận động.
Mấy người ngồi ở mấy dãy đầu lia mắt theo tầm nhìn Tần đại ảnh đế, tìm được thân ảnh Lộ tiểu thụ, vài tay phóng viên thông minh đã trực tiếp chụp Lộ tiểu thụ liên hồi.
“Trời ơi nhìn nè! Tần đại ảnh đế thật là thâm tình quá đi.”
“Có ai thổ lộ với ba đây giống Tần đại ảnh đế không, xin mời giơ tay!”
“Tôi bỏ phiếu tán đồng cho hai người họ rồi đấy.”
“AAAAA, người Tần đại ảnh đế đang nhìn là một nam nhân đó nha~! Nam nhân kia vừa nhìn đã biết là vạn năm thụ rồi nha~! Bạn thân mến à! Nhìn đi, trừ cha mẹ Tần đại ảnh đế còn có một nam nhân, ai cho đó là vợ mà không phải là anh em, thỉnh đếm 10086!”
“10086+ “
“86+ “
“+ “
“++ “
Một khúc ca xong, không đợi Tần đại ảnh đế mở miệng, có một cô gái lớn tiếng hỏi, “Tần đại ảnh đế, xin hỏi có phải anh đang thổ lộ hay không?”
Vạn người nhất tĩnh, Tần đại ảnh đế lắc đầu. Vạn người thất vọng, cô gái đưa ra vấn đề không giấu được vẻ thất lạc. Tần đại ảnh đế mỉm cười: “Tôi là đang… muốn cầu hôn.”
“Oa —— “
Mấy vạn người đồng thời hét lớn: “Cầu hôn ai?” “Ở hiện trường sao?” “Ảnh đế, mời nói ra đối tượng cầu hôn, chúng tôi giúp anh một tay.”
Tần đại ảnh đế nở nụ cười, mi mục ôn nhu như nước, đánh trúng hàng loạt thiếu nữ nơi đây. Hắn ngoắc ngoắc vị trí dưới khán đài nơi người nhà đang ngồi, nói: “Yến Yến, lại đây.”
A? Lộ tiểu thụ ngây người ngốc lăng, cho đến bị một ai đó đẩy lưng một phen, mới ngốc lăng bước lên lên sân khấu, lại đầy mặt ngốc lăng tiếp thụ yêu cầu kỳ quái của lão Tần.
“Mười năm bên nhau, bảy năm hôn nhân, em đã mang đến cho cuộc đời biết bao cảm xúc cùng sắc thái tươi đẹp, em khiến anh cảm thấy cuộc đời này không còn cô đơn, cằn cõi. Bản thân anh đã từng phạm sai lầm, dùng sai phương pháp để yêu em, và anh càng muốn nói lời cám ơn em, vì em chưa từng có ý buông tay tình yêu của hai chúng ta. Tình yêu của hai chúng ta tuy không phập phồng lên xuống, cũng không phấn khích tuyệt luân, nhưng nó là vì có em mới nên tồn tại, cho dù bình thản như nước, với anh mà nói, so với loại oanh oanh liệt liệt khắc cốt minh tâm kia, lại càng đáng quý gấp trăm ngàn lần. Yến Yến, anh yêu em. Xin em hãy chấp nhận nắm lấy tay anh, cùng anh bước đi đến già.” [Beta: má ơi, lại nhức răng nữa!]
Lộ tiểu thụ giật mình, kinh hoàng vô thố nhìn chằm chằm lão Tần, không biết phải nên ứng đối thế nào với lời cầu hôn quá mức bất thình lình này. Thật lâu sau, y mới bật ra một câu ngu ngốc “Ầy, thì ra giật mắt trái là chuyện tốt đến thế sao?!”
Vốn khán giả đang sợ ngây người, lại bị câu nói xuẩn manh của Lộ tiểu thụ làm cho bật cười, họ đều cảm thấy Lộ tiểu thụ vô cùng khả ái, thế nhưng không hề phản cảm Tần đại ảnh đế đột nhiên xuất quỹ (come-out). Tất cả cùng nhau dâng lên chúc phúc, thậm chí không hẹn mà lại cùng nhau ồn ào.
“Thời điểm này còn nói làm gì cơ chứ? Trực tiếp nhào vô hôn đi!”
“Nhào vô! Làm đê!”
“Móa nó! Tuy rằng này rất hoang dại, rất bạo lực, nhưng mừ tui thích!”
Lão Tần bỏ microphone xuống, cười cười nhìn Lộ tiểu thụ, vươn tay “Yến Yến, cùng anh đi tới già nha?”
Lộ tiểu thụ lau đi nước mắt cảm động, vừa đưa tay qua, vừa ồn ồn lầm bầm: “Thiệt là không thành ý, không thành ý gì hết đó. Không giống ti vi có nhẫn kim cương thật lớn, không 99999 đóa hồng, quá kém, quá kém. Càng nghĩ càng thấy không có thành ý.”
Ngạo kiều thụ này thật nói một đằng mà làm một nẻo, nhìn bàn tay nắm lấy vạt áo lão Tần nhà y mà xem, nhanh như thế, chặt như thế. Chỉ sợ một đời cũng giật không ra cơ đấy!
Lão Tần chỉ ngọt ngào cười, an nhiên hưởng thụ Lộ tiểu thụ làm nũng, nâng cằm Lộ tiểu thụ, trước mặt vạn người hâm mộ, trước mặt chúng tinh màn bạc, trước mặt đầy trời thần phật, ấn xuống một nụ hôn, định ra một đời một kiếp chỉ nguyện bên nhau.
Một màn lưu luyến thâm tình này bị đám thần khí tục danh máy ảnh giữ lại, lưu một ký ức ước hẹn trăm năm, cho đến lúc chết đi vẫn còn làm cho vô số kẻ hâm mộ không thôi.
Chung quy đây là câu chuyện đôi trẻ bên nhau đến già, ai mà có thể không cảm động được cơ chớ?
Lộ tiểu thụ á, chính là một người hết sức tầm thường, nhưng may mắn gặp được lão Tần, bị tù cấm rồi được sủng ái, cuối cùng trở nên không tầm thường luôn.
Mà lão Tần nha, vốn chính là một kẻ không tầm thường, không hiểu thế nào là tình yêu, tâm lặng như nước, lại bởi xui xẻo gặp Lộ tiểu thụ, trải qua tình yêu điên cuồng khờ dại, rồi phạm sai lầm, cuối cùng biến thành một kẻ hết sức tầm thường.
Mặc kệ ai vì ai trở nên tầm thường, hay không tầm thường, bọn họ đều đã có được hạnh phúc.
Này gọi là gì ta? Là nồi nào úp vung nấy phải không? Không không không, nên nói là, trời sinh một đôi!
———-oOo———- Hoàn ———-oOo———-


Thêm một đoản văn thứ 2 đã hoàn trong nhà, hehe. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét